Post Top Ad

TẢN VĂN

HUYỀN HỌC

Phong Nguyệt Đàm

Post Top Ad



Sài gòn cũng có những ngày mùa đông.

Lòng người cũng có đôi lần lạnh nhạt.

Từ ngày em đi mất, trái tim anh cũng đóng băng. Người ta nói Sài Gòn nóng lắm, nóng như cái tấp nập, hối hả của nó vậy. Nóng như sự cuồng nhiệt của chúng ta. Cái lạnh của thành phố này không buốt giá, nhưng đủ làm người ta khoác thêm áo ấm. Như một thói quen, anh thức dậy sớm và ghé vào một quán cafe bất kỳ, rải rác đầy những con hẻm nhỏ. Vẫn như thế, Sài Gòn hối hả, tiếng rao bán xôi, bán bánh mì, tiếng xe chạy ồn ã. Như vậy đó, thân thuộc như chưa từng thay đổi. Giống như em, chưa từng thay đổi, và vĩnh viễn sẽ không thay đổi nữa. Dừng lại mãi mãi ở tuổi 25. Thành phố này vắng em, nó vẫn như vậy. Bước chân người vẫn vội vã. Bước chân anh não nề. Con người mới nhỏ bé làm sao, đến đi như cát bụi, một cơn gió nhẹ thổi là bay. Anh vắng em, mùa đông lạnh gấp bội lần. Khi trái tim mình còn đau, nghĩa là mình còn sống. Tim anh tê dại rồi, sống một nửa thôi em.

Mùa đông của Sài Gòn không điên cuồng, nhưng người ở đây quen ấm áp rồi, lành lạnh như vậy thôi, nhưng đủ khiến người ta rùng mình. Anh quen hơi thở của em, như quen nắng ấm. Em đi mất, anh như trơ trọi giữa đêm đông. Nhưng, kết thúc cũng là bắt đầu. Nhân duyên ngắn dài, chúng ta đâu định đoạt. Trong chuỗi dài tháng năm ảo tưởng, Anh tin rằng ta sẽ gặp lại ở một cõi xa xôi. Em có hành trình của em, nó đã khép lại ở kiếp này. Hành trình của Anh thì còn tiếp tục. Ta tìm cho mình sứ mệnh, để có lý do làm ấm lại trái tim. Sài Gòn nóng bức như vậy, còn có những ngày se lạnh mùa đông. Lòng người tuy nhỏ bé, nhưng sao tránh khỏi đôi lần lạnh nhạt. Cuối cùng, hành trình này vẫn là phải tự mình bước đi. Ít ra tim Anh cũng đã từng ấm áp. Ngoài kia có biết bao người, đông về áo vẫn rách tả tơi. Hẹn gặp lại nhau ở kiếp nào ta chẳng biết, nhưng mong rằng khi ấy đã nợ nhau.

_Đoạn Hồng Trần_

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Top Ad